Chương 70

Tổng Tài Nhà Số 818 Và Con Mèo Của Hắn

5.188 chữ

17-01-2023

Đây là năm mới đầu tiên Ôn Thất Bạch và Tô Cảnh Dược ở bên nhau.

Sáng sớm sắc trời sáng ngời, ngoài cửa sổ tràn ngập tuyết, trong phòng lại rất ấm áp.

Ôn Thất Bạch mặc áo ngủ, mở cửa sổ.

Husky ở trong tuyết giống như cắn phải thuốc lăn lộn chạy như điên, phía sau là chủ nhân của nó đang thở hổn hển.

Phía sau Chiến Quốc đi theo một đống mèo con, ở trong tuyết giẫm lên một loạt dấu chân hoa mai, thỉnh thoảng nhấc đầu mèo con ham chơi rơi xuống trong tuyết, trông rất thê thảm, chắc chắn là cha ruột.

Ôn Thất Bạch đặt khuỷu tay lên bệ cửa sổ, chống cằm, cong mắt nhìn một con mèo con đem đầu từ trong tuyết bào ra, sau đó run rẩy lắc tuyết trên đầu, "Meo meo" kêu lên, lại chạy theo Chiến Quốc.

Bông tuyết như tơ liễu, bay lả tả, đem trời đất nhuộm thành một màu trắng vô biên.

Gió lạnh thổi qua khung cửa sổ mới mở ra, thổi bay nhiệt độ trong phòng.

Ôn Thất Bạch giơ tay lên nhận lấy một mảnh bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, lòng bàn tay ấm áp trong nháy mắt hòa tan bông tuyết hòa

một vũng nước, theo khe ngón tay, rơi xuống.

Lúc Tô Cảnh Dược tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này, quanh người Ôn Thất Bạch tựa như bao phủ một tầng vầng sáng, xinh đẹp đến khó tin.

"Tỉnh rồi." Nghe được động tĩnh, Ôn Thất Bạch mới xoay người nhìn lại, dựa lưng vào bệ cửa sổ, cong mắt cười cười với anh, "Bên ngoài tuyết rơi rồi."

Một bông tuyết bay qua cửa sổ và tan chảy bởi hệ thống sưởi ấm trong nhà.

Tô Cảnh Dược chống cánh tay ngồi dậy, cơn đau đầu do say rượu còn chưa rút đi, giơ tay xoa xoa mi tâm mới nhớ tới nguyên nhân sự tình.

Sau khi anh và Ôn Thất Bạch cãi nhau đã chiến tranh lạnh một tuần, đêm qua Tần Tri Thư hẹn anh đi ra ngoài uống rượu, sau đó anh không nhớ gì nữa.

Là Tần Tri Thư đưa anh trở về? Hơn nữa, Ôn Thất Bạch đêm qua cũng trở về.

"Hôm nay không làm việc?" Tầm mắt Tô Cảnh Dược đảo qua giường bị giày vò, cùng dấu hôn trong lồng ngự.c Ôn Thất Bạch, lúc này mới nhớ tới đêm qua mình say rượu làm loạn, quậy không nhẹ.

Nhưng mà, Ôn Thất Bạch lần này thật sự quá đáng, anh mới tức giận một tuần

."Còn sớm, lát nữa sẽ đến đó." Ôn Thất Bạch lại quay đầu trở về, Cáo hoa giẫm lên tuyết trên ban công mà đến, đầu cọ lên ngón tay Ôn Thất Bạch, nâng móng vuốt vỗ vỗ mu bàn tay Ôn Thất Bạch.

Cáo hoa cũng không ngốc, nó đi theo Ôn Thất Bạch lâu như vậy, kỹ năng vỗ mu bàn tay người miễn cưỡng coi như học được.

"Còn sớm? Em đừng về ăn Tết không phải là tốt hơn sao?" Tô Cảnh Dược châm một điếu thuốc, đưa vào trong miệng, "Đêm qua còn trở về làm gì?"

Ôn Thất Bạch ngoắc ngón tay gãi cằm Cáo hoa, ngữ khí phiêu phiêu

không chút để ý, "Quên mang theo đồ đạc."

Tô Cảnh Dược nghẹn lời, đây là năm mới đầu tiên anh và Ôn Thất Bạch ở cùng một chỗ, Ôn Thất Bạch không thèm để ý như vậy, hơn nữa ngay cả mùng một Tết cũng không ở nhà.

"Tôi đã hỏi Ninh Phàm, cậu ấy nói hôm nay trong đoàn làm phim có rất nhiều người xin nghỉ, hơn nữa câju ấy cũng nói, nếu như không muốn đi có thể không đi, không yêu cầu bắt buộc." Tô Cảnh Dược búng thuốc vào gạt tàn trên tủ đầu giường mới phun ra một ngụm khói, nghiêng mắt nhìn bóng lưng Ôn Thất Bạch, chậm rãi mở miệng.

"Nếu như em không muốn ở cùng tôi, hoặc là không thích, em đều có thể nói ra."

"Không đến mức náo loạn thành như vậy."

Ngón tay Ôn Thất Bạch dừng một chút, đổi lấy một trận bất mãn của Cáo hoa, "Meo" một tiếng, mới vươn móng vuốt vỗ vỗ mu bàn tay cậu, ý bảo Ôn Thất Bạch tiếp tục.

"Anh suy nghĩ quá nhiều." Ôn Thất Bạch rũ mắt nhìn Cáo hoa, khóe môi khẽ nhếch lên, "Em không có ý muốn cùng anh mâu thuẫn giận dỗi, cũng không có ý tứ không thích. "

"Vậy nguyên nhân là gì?"

Ôn Thất Bạch không trả lời, Tô Cảnh Dược mím môi.

"Tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho Ninh Phàm, cậu ấy đồng ý hôm nay đoàn làm phim nghỉ một ngày, em không cần phải qua đó." Tô Cảnh Dược khoác áo choàng tắm, đi thẳng vào phòng tắm.

Ôn Thất Bạch nếu không muốn, anh liền để cho ậu không có chỗ đi, chỉ có thể cùng anh ở cùng một chỗ.

"Hai ngày nay Tinh Hải cũng đóng cửa, em cũng không vào được."

"Rầm" một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Ôn Thất Bạch rũ con ngươi gãi cổ Cáo hoa, khóe miệng nhếch lên từng chút từng chút rơi xuống.

Tô Cảnh Dược vẫn đánh giá thấp Ôn Thất Bạch, chờ sau khi anh tắm rửa xong, cửa sổ đã đóng lại, rèm cửa sổ được kéo kín mít, điện thoại di động trên tủ đầu giường nhấp nháy đèn, một tin nhắn từ Ôn Thất Bạch nhắc nhở.

[Em đi ra ngoài một chuyến đi, trở lại sẽ giải thích với anh, sữa nóng còn ở trong bếp.]

Điện thoại di động va chạm với sàn nhà, phát ra một tiếng nổ lớn, Cáo hoa vốn đang ngồi trên bệ cửa sổ rửa mặt, sau khi nghe được động tĩnh bị dọa đến thiếu chút nữa rơi xuống.

Nhưng mà lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến nó run rẩy lỗ tai, ghé đầu nhìn vào trong phòng, đáng tiếc rèm cửa sổ kéo quá kín, cái gì cũng không nhìn thấy.

Sau khi nằm sấp trên cửa sổ nửa ngày không có kết quả, Chiến Quốc dẫn theo một đội mèo con đi ngang qua cửa, Cáo hoa cũng góp vui từ trên bệ cửa sổ bò xuống, đi theo đội ngũ.

Tô Cảnh Dược tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặc dù như vậy, anh cũng không biết làm thế nào với Ôn Thất Bạch, thứ anh có thể làm đơn giản là cãi nhau với Ôn Thất Bạch, chiến tranh lạnh, mà những thứ này, cái gì cũng không thay đổi được.

*

.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!